Trong ảnh: Bạch Mai *1951-2025)
Bạch Mai (Hoàng Bạch Mai) sinh năm 1951 ở Bến Tre, là một
khuôn mặt thân quen trong những sinh hoạt văn nghệ vùng Hoa Thịnh Đốn, mà bạn bè vẫn vui miệng gọi
là Bạch Mai Ngâm Sĩ, cũng như trước đó có một giọng ngâm nam độc đáo khác là Trần
Lãng Minh. Có lẽ vì vậy mà Bạch Mai rất yêu thơ và cũng sở hữu cho mình một tiếng
hát ngọt ngào. Tác giả tự xuất bản tuyển tập thơ Hoa Tình Nở Muộn và đã ra mắt
sách rất xôm trò. Tác giả đã qua đời năm nay 2025.
THƠ BẠCH MAI
HỒNG NHAN EM
Người
bảo hồng nhan là bạc phận
Em
soi gương chẳng thấy nhan sắc hồng
Mắt
buồn quá lại tê dại ngóng trông
Môi
cũng nhạt màu mất máu chết trân
Một
tình yêu không trọn bởi xa Người
Mắt
môi ấy giờ ở đâu ai biết
Chiều
hôm rồi Người cứ đi mải miết
Em
kiếm phờ người tắt cả nụ cười
Người
là ai mà tôn thờ hình bóng
Em
tuổi gì mà dám bắt hình dong
Người
cao như trời em thấp như đất
Em
với tới đâu cũng là trầy trật
Cũng
có lúc xin tình đừng ma nhập
Hồn
ma em đã điên cuồng ôm ấp
Đừng
khóc nữa mưa dẫu rơi tới tấp
Cũng
có ngày tạnh khô không tim đập
THI SĨ VÀ GIAI NHÂN
Tôi
đặt cho người danh xưng thi sĩ
Người
cười bảo tôi chính là Nàng Thơ
Gặp
ban ngày đêm tập làm thi sĩ
Rồi
mất ngủ tóc bạc trắng phau phau
Lại
đùa đùa vì ai mà bạc tóc
Thi
sĩ tóc trắng hồn nhuốm mực đen
Màu
mực buồn bóng tối phủ hồn thơ
Nhớ
nước thương nhà Thơ bỗng bơ vơ
Thơ
là gì sao VN mình yêu Thơ
Người
già in thơ "Yêu Mãi Nghìn Năm" (Hà Bỉnh Trung)
Người
trẻ hơn thì lại "Dường Như Tôi Ngại Nói Lời Yêu Em" (Nguyễn Đăng Tuấn)
Thơ
đem tặng như lời thổ lộ tới ngàn sau
Rồi
một hôm tôi hiểu lòng thi sĩ
Bởi
lòng buồn tôi muốn giấu trong Thơ
Người
thơ được yêu cũng giả bộ sầu bi
Thơ
thất tình ngốn nhiều tim thiếu nữ...
HOA LÁ CŨNG LÌA ĐỜI
( Gởi nhà thơ Phạm Cao Hoàng & nàng thơ Cúc Hoa)
Sớm
choàng mắt chuyện trò với lá
Thấy
chồi non he hé cựa mình
Lá
ơi lá sao côi cút lòng ta
Như
cây đời đã rụng lá xanh
Còn
đâu nữa diệp lục tố trên cành
Tàn
phai lá mong manh hơi thở cuối
Ta
cứ ngỡ mình đang bị trời hành
Bắt
phải sống nhai nhách rồi đã đuối
Thì
thôi nhé xanh đời rồi vàng ối
Mặt
trời mọc mà chiều tà đã tới
Trong
tay ai mới đó đã buông lơi
Bay
là bay như lá tìm về cội
Van
vĩ mãi xin một lần thú tội
Cho
ta bay như niềm đau thả trôi
Sẽ
ẩn mình làm lá lặng lẽ rơi
Lá hay hoa rồi cũng biệt
ly đời...
BẠCH
MAI